Nông Gia Chi Phú Quý Hiền Thê

/

Chương 2: 2: Sống Lại

Chương 2: 2: Sống Lại

Nông Gia Chi Phú Quý Hiền Thê

Tiêu Noãn

8.404 chữ

26-06-2023

Bây giờ là mùa thu năm Đại Tấn thứ hai mươi ba.

Đây chính là thời điểm vàng thu hoạch lúa, đám nam nhân, nữ nhân cùng các hài tử choai choai trong thôn đều đồng loạt xuống ruộng.

Mà lúc này, ở trong đình viện phía tây Đào Hoa thôn, Lâm Uyển Uyển còn đang dưỡng bệnh nằm trên giường thở dài.

Thực ra cô không phải nguyên chủ Lâm Uyển Uyển, cô là Lâm Uyển Uyển đến từ thế kỷ 21, thế hệ thứ 3 gia đình cách mạng, là một phú nhị đại tiêu chuẩn, có công việc nhàn hạ trong Cục giáo dục, còn có thêm một không gian bảo vật, cũng không biết có phải hay không ông trời chướng mắt cô cứ như vậy nằm ăn rồi chờ chết, đem cô ném đến địa phương cơm ăn áo mặc còn là một vấn đề lớn này, cũng may cái tên không hề thay đổi cũng coi như một chút an ủi.

Rõ ràng lúc đó đang cùng anh hai ở Mỹ làm nhiệm vụ.

Chủ yếu là để tìm hiểu xem quốc gia này bí mật tập hợp quân sự làm là có mục đích gì.

Tin tức thì đã tìm hiểu xong xuôi, trên đường trở về lại không may ngã một cái xuống đất, sau đó..

liền không có sau đó nữa.

Trong lúc mê man dường như có người băng bó vết thương cho cô, kê một loạt thuốc, cô theo bản năng cho rằng mình đang ở trong bệnh viện, ý chí không chịu nổi lại rơi vào hôn mê.

"Lão tam, đã mấy ngày nay rồi, ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì, Mạnh đại phu không phải đã nói, tình huống rất kém sao, đoán chừng là không cứu được nữa, ngươi nhìn nàng ta nằm bất động đây, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự đi".

Một phụ nhân lớn tiếng nói, "Cũng không phải Nhị tẩu nói ngươi, ngươi xem cái nhà này, ai nấy đều há miệng muốn ăn cơm, công việc trong ruộng thì không làm a.."

Hai đứa bé kêu khóc đẩy đuổi phụ nhân đi ra ngoài, "Không cho phép ngươi nói nương chúng ta, ngươi là người xấu, ngươi đi ra ngoài cho ta."

"Được!" Người phụ nữ đóng sầm cửa đi ra ngoài, trong miệng vẫn lẩm bẩm nói: "Đúng là không biết tốt xấu".

Nam nhân được gọi là lão tam há to miệng, cười khổ một tiếng, nào có ai quan tâm tới vợ của hắn, hắn tuy rằng chất phác thật thà, nhưng hắn đâu có ngu ngốc, cũng học qua vài năm trên học đường, tốt xấu hắn vẫn là phân rõ.

Vợ hắn là một nữ nhân tốt, nếu không phải vì báo ân, cũng không tới lượt hắn cưới được àng.

Còn nhớ rõ đêm động phòng hoa chúc, nàng một thân áo cưới đỏ tươi ngồi ngay ngắn trên đầu giường, tựa như thiên tiên.

Thế nhưng nàng bây giờ lại nằm yên trên giường không có một chút nào sinh khí nào, làn da trở nên thô ráp, xanh xao vàng vọt, hai tay chi chít những vết chai dày, tâm hắn đau không ngừng, hắn thấy hổ thẹn, hắn cảm thấy đây không phải sinh hoạt mà vợ hắn nên có, nhưng hắn lại bất lực.

"Nương, ngươi mau tỉnh lại đi, Khuyết Nhi rất nhớ người, Nhị bá nương nói người muốn đi, nương không cần chúng ta, ta không muốn nương đi, không muốn nương đi.." Nói chuyện đứt quãng, rõ ràng nhất mang theo tiếng khóc nức nở trong âm thanh, bộ dáng nho nhỏ không kìm nước nước mắt lã chã rơi.

Một nam hài khác cũng lớn chạc đứa bé kia một bên, kéo ngón tay Lâm Uyển Uyển, trên mặt tràn đầy bất an cùng sợ hãi, "Nương, đều là lỗi của Giác Nhi, nếu không phải Giác Nhi sinh bệnh, nương cũng sẽ không xảy ra chuyện, Sau này Giác Nhi không bao giờ sinh bệnh nữa, nương, ngươi nhanh chóng mở mắt nhìn Giác Nhi đi, đừng làm Giác Nhi sợ".

Lâm Uyển Uyển cảm giác có một bàn tay thô to đang vuốt v e gò má cô, có chút run rẩy, tiếng khóc bên tai càng lúc càng lớn, mang theo tiếng nấc, là thanh âm của tiểu hài tử.

Bọn họ cho rằng nàng chết sao? Lâm Uyển Uyển nghĩ, cô phải nhanh chóng mở mắt ra, nói cho bọn họ cô còn sống.

Ngón tay Lâm Uyển Uyển khẽ giật giật, chậm rãi mở hai mắt ra, trời có chút tối, đập vào mắt là ba gương mặt hoàn toàn xa lạ.

Đang vuốt má cô chính là người đàn ông trước mắt, làn da ngăm đen, hai mắt sưng đỏ, có chút già nua, nhìn giống như đã gần ba mươi tuổi.

"Tức phụ".

Người đàn ông kích động ôm lấy cô, có chút dùng sức, đau đến mặt Lâm Uyển Uyển đều vặn vẹo.

Bên cạnh còn có hai tiểu hài tử hưng phấn gọi cô là nương, đồng dạng hai mắt sưng lên, đều là xanh xao vàng vọt, nhìn rõ ràng là suy dinh dưỡng.

Qua một hồi lâu, nam nhân mới buông cô ra, Lâm Uyển Uyển lúc này mới thở hắt một hơi, quả thực muốn mạng, nếu không phải cả người cô không còn một chút sức lực nào, cô đã sớm đã sớm đẩy hắn ra, hơn nữa cổ họng cô khô rát, không thể phát ra âm thanh.

"Giác Nhi, mau đi rót một chén nước mang tới".

Nam nhân nói xong, đỡ Lâm Uyển Uyển tựa vào người hắn.

Giác Nhi nghe vậy lấy một cái chén từ trên bàn bên cạnh rót đổ đầy, thật cẩn thận đưa cho cha hắn.

Uống xong miếng nước, Lâm Uyển Uyển nhất thời thoải mái không ít, giảm bớt cảm giác khô khốc trong cổ họng, trước mắt dần dần trở nên rõ ràng hơn, lúc này mới phát hiện vấn đề của ở chỗ xung quanh.

Giường đất, tường nhà cũng bằng đất, xà ngang bằng gỗ, trên cùng lợp rơm dệt, cửa sổ dùng giấy dán lên.

Đồ đạc chẳng được mấy món, một cái tủ nhỏ bằng gỗ cũ, một cái bàn nhỏ cũ và một cái chậu rửa mặt được phủ vải lên trên, nhìn quanh có vẻ có chút chật chội.

Lâm Uyển Uyển nhướng mày, rốt cuộc là có bao nhiêu nghèo nàn đây, cô bất quá chỉ là ngã đập đầu xuống đất một cái, ông trời đã mang cô vứt đến cái địa phương nghèo khó này rồi, còn có anh hai của cô đâu? Về phần "nương tử" "mẫu thân" gì đó, Lâm Uyển Uyển vô thức tự động quên đi.

Qua một hồi lâu, tầm mắt Lâm Uyển Uyển một lần nữa chuyển đến trên người mấy người, cư nhiên phát hiện có thêm một người, một ông lão mặc y phục màu xám đen đang bắt mạch cho cô, bộ dáng này trông giống như đại phu thời cổ đại.

Chờ đã, chuyện gì đang diễn ra vậy? Tầm mắt đảo quanh mấy người, một cái đầu, hai cái đầu..

Tổng cộng có bốn cái đầu, đây không phải là kiểu tóc nam ở cổ đại hay sao? Lại nhìn lại mình, trực tiếp trợn tròn mắt, đây căn bản không phải là cô.

Trên đầu truyền đến đau đớn khiến Lâm Uyển Uyển không thể suy nghĩ quá nhiều, sau khi được ông lão chẩn đoán và điều trị, Lâm Uyển Uyển mới ý thức được vết thương của mình nghiêm trọng như thế nào, ngoài đầu còn có vết thương ở chân.

Rất nghiêm trọng, những bộ phận khác trên cơ thể có vết xước nhẹ.

"Lão tam, vết thương trên đầu và bắp chân của tức phụ ngươi, ta đã thay thuốc rồi, nhớ kỹ mỗi ngày đều phải thay thuốc 1 lần".

Nói xong đưa bình thuốc trên tay cho lão Tam, nói cho hắn một số điều cần chú ý và kê đơn thuốc.

"Mạnh đại thúc, tức phụ ta không có việc gì sao? Thật dự sao?"

"Không có việc gì, chăm sóc tốt là được, nên bồi bổ nhiều và uống thuốc đúng giờ".

Sau đó phát sinh chuyện gì, Lâm Uyển Uyển không có chút ấn tượng nào, bởi vì khi đó cô lại một lần thiếp đi, mơ một giấc mơ, một giấc mơ rất dài, một giấc mơ liên quan đến nữ nhân cùng tên là Lâm Uyển Uyển, là ký ức còn sót lại của khối thân thể này.

Thời gian trôi đi, chớp mắt đã qua hơn nửa tháng, vết thương trên người Lâm Uyển Uyển đã lành hơn phân nửa, chỉ là chưa tiện đi lại mà thôi.

Duỗi bắp chân bị thương ra, Tê thật sự rất đau, Lâm Uyển Uyển nặng nề thở dài, đối với cô mà nói trọng sinh cũng không phải không thể chấp nhận, dù sao thì cô cũng có không gian tùy thân.

Chỉ là trở thành một nông phụ đã kết hôn, làm mẹ của 2 đứa trẻ, nghĩ sao cũng đều cảm thấy như bị sét đánh, dù sao thân thể này cũng mới mười chín tuổi, trước khi xuyên qua cô 28 tuổi vẫn là một cô gái độc thân, hai đứa bé con cô còn có thể chấp nhận, nhưng mà cái tên tướng công kia cô vô pháp tiếp thu, nằm trên cùng một cái giường còn cảm thấy kỳ quái, may mắn hiện tại còn chưa có khỏi hẳn, khỏi rồi thì sao? Sinh hoạt vợ chồng tổng cũng không thể không làm chuyện này nọ nọ kia a.

Lâm Uyển Uyển cảm thấy đầu càng thêm đau, không trở về được, chỉ có thể tiếp nhận thân phận này, chuyện sau này thì đành để sau này tính, nghĩ thông suốt, trong lòng cô nhất thời thoải mái không ít.

Nói thầm trong lòng "Lâm Uyển Uyển, từ nay về sau, Lâm Uyển Uyển ta chính là Lâm Uyển Uyển ngươi", ta sẽ chiếu cố hài tử của ngươi, ừm..

Còn có tướng công của ngươi, ngươi an tâm ra đi nhé.

Không biết có phải hay không là nguyên chủ cảm ứng được tiếng lòng của cô mà rời đi, những cảm xúc lúc trước không thuộc về cô toàn bộ đều đã biến mất.

Lâm Uyển Uyển rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không muốn hai người dùng chung một thân thể, cũng không biết là ông nội anh minh thần võ của cô biết cô gặp chuyện sẽ phản ứng ra sao, nghĩ lại ngay cả chính cô cũng cảm thấy buồn bực.

Cũng không biết thân thể kia của cô thế nào, có phải hay không cũng giống như người phụ nữ này đã chết, nếu vậy cô sẽ thay Lâm Uyển Uyển kia chăm sóc thật tốt cho người nhà họ, mặc dù không cam lòng, nhưng so ra cô càng sợ người nhà họ thương tâm khổ sở..

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!